728x90 AdSpace

Latest News

Tuesday 15 May 2012

Music by NeverCry



..Là 1 người MÙ NHẠC và tự tìm mò mẫm viết nhạc..với 1 mục đích đơn giản :"Giải trí lành mạnh"


Sand'Story
Câu truyện của cát...
Một câu chuyện có đủ cả niềm vui nỗi buồn, sự tức giận,sợ hãi...v..v..




LOVE SPACE (khoảng cách tình yêu)
Lúc đầu định viết cái gì đó vui vui 1 chút, cuối cùng lại thành cái này....(đó là lý do tại sao đoạn dạo đầu ko ăn khớp gây cảm giác hụt hẫng..)
Bản nhạc này nghe lúc hoàng hôn hay giữa đêm với tâm trạng nhớ nhà, nhớ lover, hay về 1 cái gì đó xa xôi đều tuyệt..Chỉ đơn giản là 1 guitar,1 sáo...
Người ta thường nói love không có khoảng cách, nhưng thực ra mọi love đều có khoảng cách.!..




Theme of The Hope
Bản nhạc của hi vọng, của sự chờ đợi..
Ý nhạc rất tốt, đáng tiếc triển khai quá kém, nếu sau này viết lại sẽ khá hơn nhiều,nhưng tui ko sửa nó vì dù sao nó cũng giúp mình ngộ ra 1 số vấn đề



Day After Tomorrow
Như tên bản nhạc ...Hi vọng vào 1 ngày kia..
Cái này viết theo ngẫu hứng và có quy củ 1 chút ^^..Nhưng khi nghe xong thì chỉ thấy đó là 1 đoạn nhạc vui mà thôi, nên lấy cái tên là "Ngày Kia"...Có 1 chút gì hướng tới tương lai tươi sáng

Why must is a glowering story?
Cái này khi viết khá nhiều cảm xúc, tất nhiên khi viết thì nghĩ tới đâu viết tới đó, ko có quy luật gì hết...Sau khi nghe lại thì thấy bản nhạc bị chia ra làm nhiều đoạn, 1 số chỗ hơi ngang...Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại ko muốn sửa, vì nó thể hiện rõ tâm trạng của mình , 1 chút gì đó như muốn "vỡ ra", đôi lúc lại "dằn vặt", thỉnh thoảng nốt nhạc khá tùy tiện chạy theo dòng suy nghĩ chứ không phải theo giai điệu nữa..Cái tên của nó cũng rất hợp với nội dung...Đúng là khi viết cảm xúc rất tồi tệ, sự đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc rất mãnh liệt...


The Only Way
Bản nhạc dành cho những người ở lại...
Được viết khá chau chuốt nhưng do ko có thời gian nên đoạn cuối có hơi lỏng tay...Đặc biệt có đoạn từ 1'52s mình rất thích, nó có thể sẽ là nền tảng cho phong cách riêng sau này ^^


Silent in the midst of the wind
Bản nhạc này viết trong 2 tuần vì vậy mặc dù cố hết sức nhưng sự chau chuốt vẫn chưa đủ..Dù sao vẫn good..đáng tiếc là ko có pianist để có thể chậm nhanh, mạnh nhẹ thì nhiều cảm xúc hơn...
1 món quà sinh nhật dành cho 1 người bạn

Lâu nay tập trung vào music mà ko cầm bút, trình vẽ thì xuống dốc thậm tệ, còn trình văn học thì đang mấp mé..Ko có 1 chút biến chuyển nào cả.. Chỉ nên coi đây là 1 thứ phụ họa ko quan trọng đi kèm bản nhạc mà thôi. 
Silent in the midst of the wind 
 Tôi tạo ra 1 thứ, rồi lại kết thúc nó ngay khi nó chưa kịp sinh sôi và phát triển!... Nếu 1 lúc nào đó bạn biết trước kết thúc của 1 câu chuyện thì cần gì phải quan tâm đến những tiểu tiết diễn ra cơ chứ, chỉ cần bắt đầu và kết thúc thế là hết..Bạn mong chờ điều gì?Cuộc sống ko phải là tiểu thuyết hay 1 bộ phim, nó đơn giản như 1 chuỗi phản ứng hóa học, cho dù có bao nhiêu phản ứng, bao nhiêu biến chuyển ..rốt cuộc cũng chỉ là sự biến đổi vật chất tiêu dùng năng lượng .Quá đơn giản để có thể phức tạp chúng thông qua hàng mớ triết lý, nhận định, hay thậm chí là đau đớn...Mà nói thật cuộc đời nhạt toẹt như hương vị của những cơn gió nóng ở Dung Quất này.. 
Giả dối! 
 Tôi dám cá với bạn rằng 100 thằng con trai mà viết nhạc tặng bạn gái thì có đến 99 thằng dùng nó như 1 thứ công cụ!Uh!ko ai trách điều đó cả, nó cũng bình thường đến đáng sợ như cái việc bọn con gái hành kinh hay bọn con trai thủ dâm hàng tháng.Ko ai muốn công nhận công khai cả..Nhưng âm nhạc nên là 1 món quà và tốt nhất là như vậy..Tôi muốn dùng nó theo đúng nghĩa là 1 món quà hơn là 1 công cụ.. 
Gương soi!
 Có lẽ với 1 kẻ như tôi thì soi gương quả là 1 cực hình..Nhưng tôi nghĩ hầu hết người VN chúng ta lại nhìn thế giới qua 1 cái gương, ờ thì đại khái có kẻ "nhìn xa" đến nỗi ko thể thấy chỉnh bản thân mình hay lại có kẻ chỉ thấy cái bóng của mình bao trùm tất cả...Đôi khi tự hỏi cái gương đó méo mó hay là chính bản thân tôi méo mó? 
Đau đớn! 
 Tôi thường nhắm mắt để suy nghĩ và nếu cảm thấy khó khăn tôi thường tự đấm vào chân mình..Đủ đau để có thể cảm nhận được được sự tồn tại của mình, đủ đau để không bị cuốn theo dòng suy nghĩ...Đôi khi nguồn sáng tạo lại bắt đầu từ đau đớn ! 
Hỗn độn!
 "Vũ trụ là 1 thể hỗn độn và bao la.. Thượng đế phán :" Có Newton".Vậy là thế giới sáng sủa và rõ ràng hơn 1 chút. Thế rồi Quỷ sứ lại phán "Có Einstein " vậy là thế giới lại chìm vào trong sự hỗn độn ban đầu như thưở sơ khai.."Khi tôi thông minh 1 chút thì mọi chứ trở lên rõ ràng và sáng sủa hơn..Nhưng rồi khi thông minh hơn tý nữa thì mọi thứ lại hỗn độn trở lại..Có vài người bạn hỏi tôi rằng tôi sẽ đi đến đâu với những tác phẩm của mình, tôi trả lời thành thực đó là những phế phẩm, anh ta cười.Tôi nghĩ anh ta ko thể hiểu sự hỗn độn này... 
Hài lòng ! 
 Hài lòng với cái tiêu đề bản nhạc mà tôi nghĩ ra.Nó diễn tả đúng hành động, tâm trạng 1 chiều và cũng tốt khi làm 1 món quà cho dù nó có hơi triết lý 1 chút.Trong hơn 2 tuần tôi đã làm việc cật lực, bỏ mất mấy trận World Cup, đôi lúc khiến mình như cảm thấy phát điên lên..Để tạo ra 1 cái gì đó thật đơn giản nhưng vô cùng phức tạp. Cuối cùng thì tôi cũng tạo ra nó! 
Không hài lòng ! 
 Tôi đã đạt 1 ngưỡng mới trong việc thưởng thức nghệ thuật, tôi ko còn cảm thấy gì ở các tác phẩm nữa, tôi chỉ nhìn thấy những cái bóng, cái bóng của chính tác giả. Cái bóng dài lê thê và miên man như chính cuộc đời họ vậy.Thật nực cười và khó khăn khi thưởng thức chính bản thân mình?Các nốt nhạc quá rõ ràng và quá dễ nhận biết đã cho thấy 1 tư duy nghệ thuật chưa đủ tuổi..Nhưng buồn hơn cả là tôi đã thất bại trong việc gói gém thật chặt cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình.Chúng cũng giống việc chưng cất rượu vậy, bạn càng giỏi, rượu càng lâu năm càng mạnh.Chỉ 1 giọt cũng đủ làm người ta chết chìm, chết chìm trong cảm nhận của kẻ khác.. Mấy năm nay tôi đã thúc đẩy mình tiến lên. Bằng phim ảnh, sách báo, cuộc đời mình hay thậm chí là những câu chuyện mà tôi nghe lỏm đc....bằng tất cả giác quan của mình.Sống cuộc sống 22 năm nhưng với kinh nghiệm của hàng trăm năm của mọi người..Vậy nhưng nghiệt ngã thay người ta chỉ có thể truyền đạt kinh nghiệm nhưng sự từng trải thì ko, tôi vẫn là thằng ngốc với sự từng trải 22 năm mà thôi.Vậy đó bạn hiểu được họ nhưng lại ko thể vượt qua cái bóng của chính họ. 
Điên loạn! 
 Ta thấy sự vĩ đại trong những thứ bình thường nhưng lại phải cần sự bất thường để nhận ra chúng.Kì lạ thay tôi tìm thấy sự yên bình và sự điên loạn trong những bản nhạc.. 
Vỡ vụn! 
 Cảm xúc của con người hình thành theo từng lớp..Đa phần con gái thường bóc tách chúng cẩn thận và tỷ mỉ như bóc 1 củ hành..Tôi thì lại thích đạp nát chúng như đập tỏi, cho các lớp đó chúng cọ xát vào nhau để rồi lấy được 1 cái nhân đã vỡ vụn và bốc mùi..Ko biết tự bao giờ tôi lại yêu cái phong cách viết văn "xé nát" và "song hành" với nhau.Những mẩu ngắn cô độc mà có lẽ sự liên kết duy nhất mà chúng có với nhau là do cùng 1 người viết ra.Mà cuộc sống chẳng phải như vậy sao?1 quy luật chung?1 điều duy nhất? hay 1 cái gì đó đơn nhất chẳng hạn?Ko,chẳng có gì cả, cuộc sống là tập hợp, là "tổ chức" 1 mớ những thứ đơn giản bị coi là phức tạp. Thế nên theo thời gian kinh nghiệm tích lũy của tôi càng lớn dần nhưng cái sự từng trải thì lại quá chậm chạp, rồi đến 1 lúc nào đó tôi cũng sẽ đạt đến giới hạn của mình...Đó là gì? 1 sự tiến hóa tâm hồn?Ko!Đó là 1 sự hủy hoại..Đúng! Tôi đã chọn cái cách mà mình sẽ vỡ nát ra như vậy đó. Tôi lại tạo ra 1 thứ từ đống đổ nát..Con ng phá hủy mọi thứ rồi lại xây dựng lại như thể họ có thể tạo ra 1 thứ tốt đẹp hơn?Chí ít đối với tôi nó sẽ khác với cái trước. "lập lại là ko tồn tại"..
Dấu chân trên cát...
Trước khi xem Clip có 2 yêu cầu :
1, Ko được cười...^^ Đùa thôi...cứ cười tẹt...mình cũng cố gắng quay rất tự nhiên ko chỉnh sửa nhiều để giữ lại cái hồn...
2, Ko được chê...Nhất là chê ta xấu trai...Chê kĩ thuật, trình độ ta còn sửa đc chứ chê xấu trai thì pó tay ^^...Thực ra các bạn cứ thử nghĩ xem, khi post ảnh mình lên mà có kẻ chê xấu thì có ức ko? (mình biết mình xấu nên ko cần các bạn nhắc @_@)
Bản Piano:

Bài hát dựa theo 1 câu chuyện do tui phịa ra...
Tình Yêu của ta :
Giống như kẻ sắp chết khát trên xa mạc cố tiến về ảo ảnh của 1 ốc đảo phía trước..Tiến lên, tiến lên cho đến lúc chết...Chết trong hi vọng trước khi biết rằng mình đã tuyệt vọng..Cuối cùng được tự do và giải thoát..Có những thứ sinh ra để chết, chờ chết và phải chết..

Khó khăn khi bắt đầu :
 Ngày 19-5 là ngày bắt đầu dự án...1 ngày đặc biệt..Khi biết về dự án này, nhiều ng nghĩ rằng đây sẽ là 1 bài hát lãng mạn về tình yêu..Nhưng có lẽ họ sẽ thất vọng vô cùng...Bởi vì tôi ko thíc dùng quà tặng như 1 công cụ để tán gái...Nếu như buộc phải lựa chọn giữa thuốc và kẹo, tôi sẽ là thuốc..Đó là lý do mà tại sao tôi tán gái toàn trượt ( thực ra là mới tán có 1 người, nhưng chắc chắn trượt, nhưng thời hạn 10 năm lận).. Tôi đã rất đau đầu khi chọn đề tài để viết...Ng đó vừa tốt nghiệp xong nên tôi muốn có 1 cái gì đó để cổ vũ tinh thần..Và rồi tôi nhìn vào chữ ký của mình...Đúng ! 1 tông màu tối, với sự đau đớn tuột cùng, nhưng mạnh mẽ, ẩn dụ, và đặc biệt nó có cát, 1 thứ đặc trưng của miền Trung..Tôi chỉ công tác ở đây vài năm rồi lại về Bắc, tất nhiên sẽ viết về cát..Đó quả là 1 ý tuyệt vời... Vậy là tôi viết, với đường hình gập gềnh để thể hiện sự trắc trở...có điều tôi quên mất là ca sĩ rất khó hát được như vậy...19-5=>30-6..1,5 tháng quả là quá ngắn...tôi đã phải thức đêm để viết...cuối cùng cũng hoàn thành..Với 1 ng tự học viết nhạc như tôi thế là mừng roài.. Điểm yếu lớn nhất của bài hát là cần phải giải thích nếu ko chả ai hiểu đc gì cả... Về Clip, lúc đầu định làm chuyên nghiệp hơn...tức là có máy quay, nhờ ca sĩ hát...Nhưng nghĩ lại tôi thíc chân chất tuy nghiệp dư nhưng thú vị hơn ^^...Để sau này nhìn lại có gì đó còn thú vị... 
Nội dung: 
  Đừng để Clip đánh lừa bạn...Bài hát là câu chuyện về tình đơn phương ẩn dụ dưới góc nhìn của kẻ sắp chết khát, nhưng cốt lõi toát lên lại là 1 phong cách sống..Phong cách sống mà tôi tạm gọi là "cô bé bán diêm" (sẽ giải thíc sau )hay ai xem phim Sucker Punch thì sẽ hiểu cái tinh thần đó Dấu chân trên cát là 1 kiếp người..1 kiếp người cố gắng đặt dấu ấn trên cuộc đời..Nhưng bạn biết đấy, cát sẽ lấp đầy tất cả..Có lẽ cuộc sống chỉ ngắn ngủi như vậy.. Cái thế giới, khung cảnh mà tôi muốn dựng lên...là 1 màu tối, là ko hi vọng, là sự tuyệt vọng, là cái chết nơi phía cuối con đường..Là cát, là bụi và kẻ chết khát.. 
Mặt trời !
 Chả có bữa ăn nào miễn phí...Chúng ta đã quá quen với việc coi hạnh phúc là 1 thứ gì đó tuyệt vời, nhưng hạnh phúc cũng có giá của nó..Mặt trời có lẽ là 1 thứ ẩn dụ cho điều gì tươi sáng...Nhưng nên nhớ sức nóng của nó, cái giá đó quá đắt so với những kẻ trên xa mạc.. Có những thứ sinh ra để chết, chờ chết, phải chết.. Nhưng cái chết có lẽ là 1 sự giải thoát. Nếu nói con người sinh ra để chết có lẽ sẽ có ng bảo tàn nhẫn..Nhưng nếu bảo tình đơn phương sinh ra để chết thì ai dám cãi..1 thứ là tình yêu nhưng ko đc công nhận là tình yêu, là 1 thứ sinh ra đã mang tội lỗi...là 1 thứ phải chết để cho kẻ khác hạnh phúc... Cô bé bán diêm! Chắc ai cũng biết câu chuyện này...Cuộc sống là như vậy..Có những kẻ đã quá dễ dàng có đc niềm hạnh phúc đến nỗi vứt đi ko thương tiếc..Cô bé bán diêm chết trong sự thờ ơ, sự lạnh nhạt của lòng người...Ờ nhưng ít ra còn có sự thương cảm của XH, còn đơn phương thì nếu đc quan tâm thì đã ko là đơn phương nữa... 
Ko ai ngăn được mặt trời mọc!
 Cũng đừng thấy kể lể về đơn phương mà nghĩ rằng...đây là bài hát của những kẻ suốt ngày kêu gào "nếu ngày xưa", "nếu trước đây"...Những kẻ khóc lóc hành động điên cuồng chỉ cố chứng minh rằng mình đau khổ...Nhạt lắm! Yên tâm ko ai ngăn đc mặt trời mọc, mây sẽ tan, hạnh phúc sẽ mỉm cười..À vâng ! Hãy nói câu đó với trẻ em thì được..Nếu thế thì cô bé bán diêm đã ko chết Chính xác phải là dù mai mày có mục xác thì mặt trời vẫn mọc..Vậy chọn đi, tiếp tục hay dừng?..Đó mới chính là thực tế cuộc sống..Sẽ ra sao nếu ngày mai ko hi vọng, ngày mai ko tương lai? Cho dù biết rằng phải chết nhưng tôi ko muốn có bất cứ 1 sự hối tiếc, tuyệt vọng của ng lữ khách...Tôi muốn anh ta có cái tinh thần của cô bé bán diêm...Từ những thứ mình đã có đốt lên những ảo ảnh , những hi vọng trong cuộc sống này..Cháy hết mình như những que diêm..Chủ nghĩa AQ? Ko! Đó là tinh thần! Ai cũng sẽ chết! Con người cũng sẽ chết, tình yêu cũng sẽ chết ! Tôi và cả cái kế hoạch theo đuổi 10 năm rồi cũng sẽ chết... Nhưng đó là tương lai.. Vấn đề ko phải là sống hay chết..mà là chết như thế nào? Trong hi vọng? Hay trong tuyệt vọng? Có lẽ lên dừng ở đây..để mọi người tự hiểu, tự cảm theo chính họ.. Tôi chỉ muốn nói với ng đó : 
Thế giới ko có hi vọng mà hi vọng chính là chúng ta..
Thế giới ko có tương lai mà tương lai do ta tạo ra..
Thế giới ko có hạnh phúc mà hạnh phúc trong chính trái tim này..
Ko ai ngăn được mặt trời mọc...
Đừng để cho những cảm xúc đó nhấn chìm cậu..
Hãy mãi là chính mình..
 
P/S : Tôi vẫn đang chờ ng lữ khách chết!( sau khi viết cái này được 1 năm thì nàng sang sông @@)
Sand'sStory - Guitar version...

90% bản nhạc đã được hoàn thành từ 3 tháng trước...Nhưng mà lười với nhiều việc nên bây giờ mới 100%..
Bản piano cũ, nhiều mạch cảm xúc nên đứt đoạn ...Vì vậy viết lại cho cảm xúc nó liền hơn và chau chuốt kĩ thuật chơi hơn..


MUSIC BOX


Một chút music sau 1 thời gian dài ko động tay vào lĩnh vực này @@

SUMMER RAIN




"Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên."

Tôi cứ nghĩ mãi cái câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh, nghĩ mãi, nghĩ mãi..
Câu nói có vẻ mâu thuẫn nhưng càng ngày càng thấm..
Cho đến 1 ngày ngắm nhìn những cơn mưa rào mùa hạ..
Tôi chợt nhận ra mình đã bị thượng đế tước đi 1 món quà, đó là "lãng quên"..
Ko ai được chọn mình sinh ra sẽ như thế nào..
Hóa ra tôi vẫn còn ở đó, khi mà tất cả mọi người đã "rời đi".
Người ta đã quên!
Hương vị của những cơn mưa? Mấy ai để ý?
Rất nhanh, mưa cũng rời bỏ tôi đi..Mưa mùa hạ mà!
Và tôi viết bài hát này... 

2017-1-1
Nhân dịp đầu năm làm 1 clip ghi lại quá trình tập violin
Thôi làm 1 nèo các Clip ghi lại quá trình tập Violin vậy
------------------------------------------------------------------------------------------
18.11.2017


------------------------------------------------------------------------------------------
23-Dec.17
Merry christmas to HP Violin Club
------------------------------------------------------------------------------------------
Fairy Tale-Thử tý
25.Dec.17

------------------------------------------------------------------------------------------
Tập ngày 14.June.18
Bèo dạt mây trôi!


------------------------------------------------------------------------------------------
Careless whisper 
13 Aug 18


------------------------------------------------------------------------------------------
14.Oct.18



----------------------------------------------------------
27.Oct.18


------------------------------------------------------------------------------------------

20.Nov.18



------------------------------------------------------------------------------------------
.....vẫn còn đang Update tại Youtube : 
https://youtube.com/playlist?list=PL6x50ZFpRG9svvqsTwp_1hgAW49KJ81s2
Music by NeverCry
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 comments:

Post a Comment

Top